Tuổi trẻ, tình yêu và sự trưởng thành
Contents
Tuổi trẻ, tình yêu và sự trưởng thành
Tôi tin vào tình yêu và cũng hoài nghi nó. Tình yêu mang đến cho con người ta những cảm xúc an yên, hạnh phúc. Và cũng chính tình yêu mang đến cho con người sự khổ đau, tuyệt vọng…
Khi bắt đầu bước chân tới đô thị để khởi đầu cuộc sống mới, mẹ tôi đã dặn dò kỹ lưỡng. “Đừng có yêu, sẽ không ai đáp trả tình yêu của một chàng trai nghèo. Đừng có sa đọa vào những thú vui rẻ tiền. Đừng có đặt niềm tin vào một điều gì đó vượt quá khả năng của mình.”
Ấy vậy, tôi đã rung động trước một người con gái, ngay lần đầu tiên bước chân vào giảng đường. Cho đến khi viết những dòng chữ này, tôi vẫn nhớ rõ cảnh tượng ngày hôm ấy, đôi mắt đã đắm chìm trong men say tình. Cứ vậy, tôi yêu đơn phương một cô gái hết những năm tháng ngồi trên giảng đường. Tôi không dám nói tiếng yêu suốt bốn năm học đại học, bởi sợ rằng sẽ mất cơ hội được ở bên cạnh cô ấy. Để được làm một người bạn, luôn ở phía sau và nhìn thấy cô ấy cười mỗi ngày.
Sau khi ra trường, tôi đã đánh cược một lần với tình yêu. Đã nói ra hết những điều giấu kín bấy lâu với người mình yêu. Khoảnh khắc nắm tay cô ấy và nhận được lời đồng ý, tôi đã òa khóc bởi hạnh phúc. Những phút giây ở bên cạnh cô ấy, cùng tình yêu của thời thanh xuân luôn là một hồi ức đẹp mỗi khi nhớ đến.
Tôi còn nhớ rõ mình của những tháng năm tuổi trẻ ấy. Đã từng cho rằng, sự trưởng thành là khi thực hiện được những ước mơ và đam mê. Khi đó, tôi không muốn gắn đời mình quá sớm với một công việc. Ở tuổi hai mươi ba, tôi cứ nghĩ mình có thể làm được tất cả mọi việc để thực hiện ước mơ.
Trong tuổi trẻ đầy dại khờ, tôi ước mơ đặt chân tới hết sáu mươi tư tỉnh thành. Những ngày tháng theo Hành trình xanh đạp xe xuyên Việt trong nắng hè chói chang. Những vòng quay xe đạp đưa tôi đi từ Hà Nội tới Cần Thơ, nhưng tôi vẫn thấy chưa đủ. Để rồi suốt những năm tháng sinh viên, tôi tìm mọi công việc trong nghiên cứu thị trường. Công việc điều tra viên ấy đưa tôi đi khắp những tỉnh thành của miền bắc.
“Thước đo của sự trưởng thành là vượt qua những thử thách để đạt được ước mơ và có thể đánh đổi tất cả mọi thứ để dành lấy”. Đó là suy nghĩ của tôi lúc bấy giờ. Ngay cả khi đã nhận được lời mời ký hợp đồng của một công ty nước ngoài, đúng chuyên ngành xã hội học đã được học trong giảng đường. Nhưng tôi đã từ bỏ hết, để theo đuổi ước mơ của mình.
Không mấy khó hiểu khi tôi đã đánh đổi cả tình yêu cho chuyến phưu lưu cô đơn một mình vào nam, để thực hiện trọn vẹn ước mơ của mình. Giây phút nói lời chia tay với người mình yêu, tôi quay mặt đi không dám nhìn vào đôi mắt của cô ấy. Bởi sợ rằng tôi không đủ dũng cảm để trưởng thành. Khi ấy, những giọt nước mắt đã tự lăn dài trên khóe mi.
Tôi còn nhớ hành trình đã từng của tuổi trẻ và đặt tên cho nó là, hành trình đi tiêu hoang sự tự do. Những ngày ấy, tôi muốn làm gì thì làm và chẳng có ai quản lý. Tôi có thể đi đến bất kỳ tỉnh nào cũng được. Như một kẻ lãng khách, nay đây mai đó, không dừng tại một chốn cố định. Để có tiền cho những chuyến đi, tôi không ngại làm bất cứ công việc gì. Khi ấy, không phải công cụ sử dụng là bút, giấy, máy vi tính… những thứ tôi được học trong trường. Thay vào đó, tôi phải tập làm quen với kìm, cờ lê, mỏ lết… cho việc làm công nhân tôn lạnh.
Ngày hôm nay, khi tôi nhớ lại hành trình ấy, cũng không thể biết chắc chắn đó là sự sai lầm của tuổi trẻ hay không? Tôi chỉ biết một điều, khi ấy đó là tất cả những thứ bản thân mong muốn. Và tôi đã phải đánh đổi rất nhiều. Có những ngày lang thang mót mủ cao su trong rừng với cái bụng đói meo. Có những ngày đi qua những đợt mưa bão và phải ngủ tại nghĩa địa. Mồ hôi, nước mắt và cả máu đã rơi trên hành trình ấy…
Cho đến một ngày… Ở cuối cuộc hành trình tôi bất chợt nhận ra. Nếu cuộc sống không gắn với trách nhiệm, với công việc và với những mối quan hệ xã hội… Thì tất cả những gì đã trải qua đều chứa thứ cảm xúc hư vô, đầy sáo rỗng của một kẻ ích kỷ. Nếu không có trách nhiệm, những lời yêu thương chẳng thể cất lên từng ngày. Những đam mê cứ thế lạc lối, chẳng biết đi đâu và về đâu giữa những miền đất xa lạ.
Nếu không có trách nhiệm, tôi chẳng gắn chặt được quá lâu với một công việc. Sẽ thiếu đi sự cam kết dài lâu và đến được cuối của mỗi con đường. Sẽ chẳng thể có được cảm giác yêu thương mỗi ngày, sẽ chẳng thể có được phút giây ấm áp bên người thân. Hành trình ấy cứ chất chứa hoang hoải nỗi nhớ và một mình nở nụ cười trong đêm…
Tôi trở lại miền bắc và từ bỏ ý định sẽ phưu lưu tới một số nước khác. Điều tuyệt vời nhất sau khi trở về, cô ấy – mối tình đầu đã cho tôi cơ hội lần thứ hai. Chúng tôi yêu nhau và chỉ biết đó là yêu. Quãng thời gian đó thật tuyệt đẹp khi tôi nhận được việc làm trong một dự án phát triển cộng đồng, của một tổ chức phi chính phủ.
Công việc cán bộ dự án phát triển cộng đồng đã dạy cho tôi tình yêu nghề, kiến thức và trách nhiệm. Trong công việc ấy, tôi được tiếp xúc với nhiều người dân. Được lắng nghe những mảnh đời bất hạnh sẻ chia, được hân hoan trong sự vui mừng khi nghe những người đang hạnh phúc kể về những câu chuyện của cuộc sống thường ngày…
Tôi là người đã trưởng thành – Đó là suy nghĩ của tôi lúc bấy giờ. Một người đã trải qua biết bao sóng gió để có được những trải nghiệm trong cuộc sống và có được một công việc tốt, đúng chuyên ngành. Một người đang hạnh phúc, khi có được cảm giác bình yên mỗi khi ở bên cạnh người mình yêu…
Ba năm sau đó, khi dự án kết thúc và tôi được gọi đến để nhận thông báo sa thải, không thể tiếp tục dự án tiếp theo. Tôi chỉ biết cười và rời khỏi trung tâm. Đến tối, khi đang chìm trong mớ hỗn độn, tôi nhận được điện thoại của người mình yêu. Cô ấy thông báo sắp lấy chồng và mời tôi đến dự đám cưới. Cô ấy cưới một người giàu có hơn tôi và tất nhiên là tốt hơn tôi.
Khi ấy, tôi chỉ biết nhìn rất lâu vào khoảng không với một đôi mắt vô hồn. Tình yêu đã khiến tôi sống có trách nhiệm hơn và làm mọi việc để mơ về một ngôi nhà hạnh phúc. Tình yêu đã cho tôi cảm nhận cuộc sống thực sự có ý nghĩa như thế nào. Cho tôi cảm nhận những phút giây ấm áp, an yên và hạnh phúc… Nhưng giờ đây, tình yêu đem lại cho tôi cảm giác khổ đau, tuyệt vọng. Những vết cứa cào cấu lấy cõi lòng, đầy đớn đau…
Mọi chuyện tồi tệ chưa dừng lại, khi tôi phải nằm viện để điều trị cơn đau dạ dày. Ngày xuất viện, tôi gặp tai nạn trên đường trở về nhà. Lúc tỉnh dậy, tôi đã gần như mất sạch trí nhớ. Từ một người từng nghĩ mình trưởng thành, tôi đã hóa một được trẻ ngây ngô. Từ một người từng nghĩ mình trưởng thành, tôi đã là gánh nặng cho gia đình…
Mỗi ngày trôi qua, những viên thuốc như là một thứ tôn giáo để tôi đặt đức tin vào đó. Nhưng có những đêm tôi ném những viên thuốc đi và uống rượu bia cho tới say mèm. Để rồi sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy đầu óc trống rỗng và những cơn đau vẫn còn nguyên… Ấy vậy, tôi đã chìm đắm trong men rượu suốt một quãng thời gian dài không hay biết. Khi đó, tôi cho mình cái quyền được hủy hoại bản thân. Cứ mỗi sáng tỉnh giấc, tôi lại chờ ai đó gọi đi nhậu và trở về vào đêm khuya với cơ thể say mềm. Có những đêm, tôi ngủ trên một vỉa hè nào đó…
Quãng thời gian ấy, tôi nhận ra được nhiều điều. Dù có đi bao xa, đến bất kỳ nơi đâu, cũng chỉ có một nơi để trở về. Nơi ấy là mái nhà, luôn có tình yêu thương của người thân và có thành công hay thất bại trong cuộc sống, thì gia đình vẫn luôn ở bên cạnh. Những người bạn có thể vui thú, cười đùa trên bàn nhậu, nhưng khi thất bại chỉ có gia đình ở bên cạnh. Tất nhiên, tôi hiểu họ không có nghĩa vụ phải giúp đỡ mình. Và vấn đề của tôi phải tự do bản thân giải quyết. Dù có hủy hoại bản thân đến đâu chăng nữa, thì người mình yêu vẫn không thể quay lại và tình yêu vẫn luôn luôn đẹp trong cuộc sống.
Tôi ngồi suy nghĩ nhiều giờ đồng hồ và nhìn vào trong tấm gương, tôi thấy ghê tởm với chính mình. Tôi – gầy gò, đen đúa, hốc hác và không còn nhựa sống. Không giống như những ngày tháng đã từng theo đuổi những giấc mơ, đầy sức sống và nhiệt huyết tuổi trẻ.
Khi ấy, tôi phải học cách chấp nhận thực tại. Tôi đã chẳng còn gì, không còn tình yêu, không còn công việc, không còn sức khỏe như trước và những đồng tiền tiết kiệm cuối cùng đã được trả viện phí. Tôi là một kẻ thất bại trong cuộc sống này và phải chấp nhận điều đó.
Cho đến ngày hôm nay, khi viết những dòng này tôi đã có cuộc sống mới. Tuy còn khó khăn, chông gai ở phía trước…Nhưng tôi đã không phải dựa dẫm vào những viên thuốc để sống, không còn hủy hoại bản thân sau những đêm dài thâu đêm chìm trong rượu bia. Tôi đã biết sống có trách nhiệm hơn với gia đình. Sống chậm lại để tôi hiểu hơn về những điều đang diễn ra trong cuộc sống. Và tiếp tục theo đuổi những đam mê, ước mơ đã từng có…
Để làm những việc đơn giản ấy, tôi đã hiểu ra một điều giản đơn. “Trưởng thành là khi tôi chấp nhận những thất bại, để vững bước trong cuộc sống với nụ cười luôn luôn nở trên môi.”