Contents
Nghị luận xã hội về tuổi trẻ
Bài làm
Tuổi trẻ không đơn giản là một cơn mưa rào, ào qua mà ướt áo, tuổi trẻ chính là vô số những cơn mưa chợt đến, chợt đi nhanh chóng nhưng lại để thấm lâu khiến con người là nhớ mãi.
Những năm tháng có thể đuổi theo những ước vọng, tùy ý làm những điều mình thích, việc mà sau này, khi tuổi trẻ đã qua đi, chúng ta không thể tìm ra đủ dũng khí để lại làm một lần nữa. Ta không biết ta làm như vậy có đúng, ta không biết bản thân hôm nay sẽ suy nghĩ được gì. Ta chỉ biết đó là tất cả những gì ta muốn làm tại thời điểm đó. Ta có quyền được sáng tạo, ta có quyền được ước mơ, dám nghĩ dám làm, vì duy chỉ có một tuổi trẻ mà thôi. Có những thứ chúng ta muốn nhanh chóng bước qua và có những thứ mà chúng ta dù có cố gắng níu kéo nhưng bất lực. Vẫn biết tuổi trẻ sẽ là những hoài niệm, cái lúc mà ta chênh vênh giữa dòng đời, bất chợt sẽ nhớ lại. Ta đã từng ngông cuồng như thế nào, ta đã từng biết rung động với người bạn khác giới và ta cũng đã rất nhiều lần nói lần xin lỗi. Xin lỗi vì điều gì, xin lỗi vì đã làm buồn ai đó, xin lỗi vì đã để người khác phải tức giận hay xin lỗi bản thân đã không biết quý trọng những gì mình từng có. Không ai trên đời này hoàn hảo cả, đó là điều hiển nhiên. Đương nhiên, ai trong chúng ta điều phải mắc sai lầm. Nhưng, có những sai lầm có thể sửa chữa và có nhưng sai lầm sẽ mang đến những hối tiếc cho chính chúng ta. Lỡ đi tuổi trẻ là lỡ đi cả cuộc đời. Bánh xe thời gian cứ lặng lẽ trôi đi như một quy luật của tự nhiên, ta thử nhìn và bản thân và tự hỏi: Tuổi trẻ ta đã làm được gì?
Ước mơ, tình bạn, tình yêu, những người từng rất quan trọng đối với ta những thứ tưởng như không thể từ bỏ nhưng ta đã từng vô ý lãng quên. Vẫn biết trăm năm là hữu hạn, và tuổi trẻ chỉ có thể trải qua một lần, có những việc làm sai, làm đúng, có những thứ cần nâng niu nhưng lại đánh mất, có những người cần trân trọng nhưng lại tuột tay để họ ra đi.
Hóa ra, tuổi trẻ không có hoài bão cũng là một điều thiếu sót, khi quá trình trưởng thành thiếu đi vết tích của những lần thoát kén lột xác, những lần thất bại rồi trốn tránh để rồi trong khoảnh khắc thôi thúc nào đó vụt đứng lên thay đổi, là những lần chấp nhận đánh đổi để mà biết dũng cảm hơn. Những người có hoài bão là những người có đủ dũng khí.
Mỗi người chúng ta chỉ có một tuổi trẻ để sống.
Mỗi người chúng ta chỉ có một tuổi trẻ để trải nghiệm, để cống hiến.
Mỗi người chúng ta chỉ có một tuổi trẻ để “điên hết mình”.
Thế tại sao các bạn lại không sống hết mình đi?
Tuổi trẻ ngắn lắm, thoắt một cái, nếu bạn không biết trân trọng, không biết tận hưởng thì thoắt một cái, bạn sẽ bị cuốn với núi công việc chất chồng, lo toan về cái ăn cái mặc, cuốn vào những guồng quay công việc, gia đình. Chưa kịp tận hưởng, nhìn lại chỉ đầy tiếc nuối.
Tuổi trẻ chỉ có một lần trong đời, tại sao ta không thử làm những việc mà ta muốn, ta không thử thực hiện những gì ta đang nghĩ, một lần được là chính bản thân. Ta cứ mãi lần mò trong con đường an toàn, bởi duy một lí do – sợ. Ta cứ sợ hôm nay sẽ thất bại, ta cứ sợ bị chúng bạn chê cười, chỉ dám chọn những công việc bình thường mà không dám chọn cao hơn, vì sợ không làm được, ,…còn nhiều nỗi sợ không tên và khó hiểu khác. Ta sợ đến nỗi ám ảnh, sợ đến nỗi chưa bao giờ dám thực hiện điều mình muốn. Chữ ‘sợ’ nó chỉ dành cho những người nhút nhát, thiếu bản lĩnh. Bạn còn trẻ, nếu bạn sai bạn sẽ có rất nhiều cơ hội để làm lại, cánh cửa này đóng thì sẽ có cánh cửa khác mở ra chào đón bạn thì có gì bạn phải sợ. Thử hỏi, bạn cứ sống mãi trong khu vực an toàn, thì sau này liệu bạn có thể trở lại tuổi trẻ và thực hiện được hay không. Rồi, sau này bạn sẽ hiểu bản lĩnh hôm nay sẽ giúp bạn có thêm sức mạnh để bước tới thành công. Tất nhiên, thành công không phải là một thảm đỏ trải đầy hoa hồng, nó sẽ đầy chông gai và thử thách. Tuổi trẻ chính là thời điểm để bạn tôi luyện chính bản thân mình. Thay vì nói thật nhiều, than thở thật nhiều, thì hãy hành động để thể hiện bản thân mình. Tôi tin bạn sẽ làm được.
Có ai trong chúng ta định nghĩa được tuổi trẻ là gì? Là tuổi xuân xanh chỉ biết ăn – ngủ – học? Là tuổi chỉ biết sắm cho mình những bộ cánh thật xinh, thật lộng lẫy để tham dự những buổi tiệc bạn bè? Tôi từng thấy những đứa bạn vòi vĩnh bố mẹ chúng mua cho chúng cái điện thoại đời mới nhất. Tôi từng thấy đám bạn cùng trang lứa thỏa thích tiêu sài số tiền mà bố mẹ nó cho và nghĩ đó là sang. Tôi từng thấy đứa bạn khoe đôi giày cả triệu bạc bố mua cho nó. Các bạn tự hào? Còn tôi thì chẳng biết các bạn đang hãnh diện về điều gì. Thanh xuân của các bạn chỉ biết dựa dẫm và ỷ lại người khác. Cho dù bố mẹ bạn là người tri thức kiếm tiền bằng chất xám hay thậm chí là những công dân kiếm tiền bằng tay chân thì tiền họ kiếm ra cũng bằng xương máu chứ không phải tự dưng mà có. Các bạn có quyền được vui chơi cũng chúng bạn nhưng cũng biết đâu là điểm dừng. Các bạn có bao giờ thắc mắc rằng tại sao bố hay đi làm về khuya không? Là để mua cho bạn thứ bạn cần. Các bạn có bao giờ tự hỏi tại sao mẹ không mua nổi cho mình chiếc áo mới không? Đơn giản bởi vì mẹ muốn dành những điều tốt nhất cho bạn. Bạn nói rằng bạn giàu. Bạn giàu hay chính bố mẹ bạn giàu? Bạn chưa từng biết nấu cơm ra sao, thịt kho làm như thế nào, cá chiên ra sao. Tất cả mọi chuyện bố mẹ đều vun vén cho bạn. Họ yêu bạn đến nổi chẳng để bạn thua thiệt bất cứ ai, còn bạn thì chỉ mãi đắm chìm trong những thứ vui xa xỉ. Bạn dành cả thanh xuân để nghĩ cho bản thân còn bố mẹ thì dành cả tuổi trẻ cho bạn. Bạn có chắc rằng bố mẹ bạn sẽ ở mãi bên bạn, bảo bọc bạn suốt cuộc đời? Hay phải chăng bạn phải tự biết đứng dậy, biết lo lắng cho bản thân sau những ngày không có bố mẹ. Bạn phải biết tự lập.
Bạn có thể ngả tay xin bố mẹ bạn mười ngàn, bố mẹ sẽ không tiếc mà cho bạn nhiều hơn. Nhưng thử hỏi, khi ra ngoài xã hội, ai sẽ sẵn lòng cho bạn số tiền đó. Duy chỉ có bố mẹ là người cho bạn vô điều kiện. Không phải họ ích kỉ mà chính bạn đang ích kỉ. Họ biết trân quý những đồng tiền họ làm ra, họ không tùy tiện phung phí với những lí do không đáng. Bạn đã bao giờ làm thêm ở cái lứa tuổi này chưa? Thay vì phung phí thời gian bởi những cuộc vui thì họ lại đang tất bật hàng giờ để kiếm ra tiền tự lo ăn học. Không phải là bố mẹ họ không đủ sức nuôi họ ăn học, mà đơn giản, họ biết cách không lãng phí đi thanh xuân của mình. Nghe có vẻ nghịch đời, nhưng đó là thật. Thanh xuân họ kiếm ra được đồng tiền đầu tiên. Ít ỏi nhưng vô cùng quý giá.
Tuổi trẻ là một chuyến đi đầy thú vị, có thể những lần bạn vấp ngã, chuyến tàu sẽ dừng lại thả bạn xuống và tiếp tục đi. Nhưng đừng lo, đó chỉ là tạm thời, chiếc tàu sẽ lui đón bạn sau khi bạn biết đứng dậy từ chính nỗ lực của bản thân. Chuyến tàu ấy vẫn đang mong chờ và khát khao cùng đi với bạn, cùng thực hiện những ước mơ, hoài bão, đam mê và sự trưởng thành của chính bạn qua những lần bỏ bạn lại một mình. Và đương nhiên, nỗ lực của bạn chính là thứ quyết định. Hãy thỏa mình vời những gì bạn đam mê, hãy làm những gì bạn muốn và sống đúng nghĩa một tuổi trẻ đúng nghĩa!