Khi thầy về hưu
Bài thơ về “Thầy”
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng Cứ tự nhủ rằng đấy là bụi phấn Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi… Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại Mái chèo đó là những viên phấn trắng Và thầy là người đưa đò cần mẫn Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu…
Lời thầy dậy
Rồi các em một ngày sẽ lớn Sẽ bay xa đến tận cùng trời Có bao giờ nhớ lại các em ơi Mái trường xưa một thời em đã sống địa điểm đã đưa em lên tầm cao ước vọng Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao Thủa học về cái nắng xôn xao Lòng thơm nguyên như mùi mực mới
Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới Thầy trò mình cũng có lúc chia xa Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha mong muốn gửi các em thêm đôi điều nhắn nhủ
Một lời khuyên biết thế nào cho đủ Các em mang theo mỗi bước hành trình Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên: Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá…
Rồi các em mỗi cá nhân đi mỗi ngã Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên Ở địa điểm đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ
Nhớ cô giáo trường làng cũ
Top bài thơ viết báo tường 20-11
Về thăm thầy tôi
Tôi về thăm mái trường xưa Thời gian vọng lại đong đưa tiếng thầy Hàng cây đường cũ còn đây Thầy tôi tóc điểm hoa mây nữa đời
Nhớ sao lớp học chỗ ngồi Chia đôi phấn trắng đâu rồi ngày xưa À ơi câu hát chiều mưa À ơi bài giảng sớm trưa say nồng
Cả đời đưa sáo sang sông Thầy tôi chẳng quản nhọc công sớm chiều “Lời thầy chan chứa tin yêu Lòng con nhớ mãi muôn điều thầy ơi!”
Người lái đò
Một đời người – một dòng sông… Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ, “Muốn qua sông phải lụy đò” Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa… Tháng năm dầu dãi nắng mưa, Con đò trí thức thầy đưa bao người. Qua sông gởi lại nụ cười Tình yêu xin tặng người thầy kính thương. Con đò mộc – mái đầu sương Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày, Khúc sông ấy vẫn còn đây Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…
Con với thầy
Con với thầy Người dưng nước lã Con với thầy khác nhau thế hệ Đã nhiều lần tôi tự hỏi mình Mười mấy ngàn ngày không gặp lại Những thầy giáo dạy tôi ngày thơ dại Vẫn bên tôi dằng dặc hành trình Vẫn theo tôi những lời khích lệ Mỗi khi tôi lầm lỡ Vẫn theo tôi những lời nhắc nhở Mỗi khi tôi tìm được quang vinh… Qua buồn vui, qua những thăng trầm câu trả lời sáng lên lấp lánh Với tôi thầy ký thác Thầy gửi tôi khát vọng người cha Đường vẫn dài và xa Thầy giáo cũ đón tôi từng bước! Từng bước một tôi bước Với kỷ niệm thầy tôi.
Bụi phấn xa rồi
Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn Một mình thơ thẩn đi tìm lại Một thoáng hương xưa dưới mái trường Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương, Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ Bụi phấn xa rồi… gởi chút hương! Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm Mỗi đứa một địa điểm cách biệt rồi! Cuộc đời cũng tựa như trang sách Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!! Nước mắt bây giờ để nhớ ai??? Buồn cho năm tháng hững hờ xa Tìm đâu hình bóng còn vương lại Tôi nhớ thầy tôi, nhớ… Xót xa! Như còn đâu đây tiếng giảng bài Từng trang giáo án vẫn còn nguyên Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!
Nhớ cô giáo trường làng cũ
Bao năm lên phố, xa làng Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê Nhớ bài tập đọc a ê Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em. Vở ngày thơ ấu lần xem Tình cô như mẹ biết đem sánh gì. Tờ i nguệch ngoạc bút chì Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề Thương trường cũ, nhớ làng quê Mơ sao được một ngày về thăm Cô!
Trường cũ
Đã lâu rồi không về thăm trường cũ Nhớ hàng cây nhớ ghế đá thân thương Nhớ thầy cô nhớ những buổi tan trường Nhớ lớp học ôi vô vàn thương nhớ Thời gian ơi xin hãy quay trở lại Mang em về kỷ niệm dấu yêu Ngồi nơi đây mà nhớ lại bao điều Thầy cô đã mở đường em tiếp bước Ngày hôm nay những gì em có được Nhờ thầy cô vun đắp kiến thức em Thầy trồng cây cho bóng mát sau này Cô ươm trái cho vườn xanh tươi mãi Ngày xưa ơi nhớ những ngày thơ dại Vẫn có thầy và bạn mãi bên ta.
Hoa và ngày 20/11
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy Còn rung rinh sắc thắm tươi 20/11 ngày năm ấy Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi
Cô tôi mặc áo dài trắng Tóc xanh cài một nụ hồng Ngỡ mùa xuân sang quá Học trò ngơ ngẩn chờ trông…
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy… Xuân sang, thầy đã bốn mươi Mái tóc chuyển màu bụi phấn Nhành hoa cô có còn cài?
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy… Tà áo dài trắng địa điểm nao, Thầy cô – những mùa quả ngọt Em bỗng thành hoa lúc nào.
Nắng ấm sân trường
Cây điệp già xòe rộng tán yêu thương Lá lấp lánh cười duyên cùng bóng nắng Giờ đang học, mảng sân vuông lặng vắng Chim chuyền cành buông tiếng lạnh bâng quơ.
Chúng em ngồi nghe thầy giảng bình thơ Nắng ghé theo chồm lên ngồi bệ cửa Và cả gió cũng biết mê thơ nữa Thổi thoảng vào mát ngọt giọng thầy ngâm.
Cả lớp say theo từng nhịp bổng trầm Điệp từng bông vàng ngây rơi xoay tít Ngày vẫn xuân, chim từng đôi ríu rít Sà xuống sân tắm nắng ấm màu xanh
Em ngồi yên uống suối mật trong lành Thời gian như dừng trôi không bước nữa khung cảnh cũng nằm yên không dám cựa Ngại ngoài kia nắng ấm sẽ thôi vàng
Sân trường căng rộng ngực đến thênh thang Kiêu hãng khoe trên mình màu nắng ấm Lời thơ thầy vẫn nhịp nhàng sâu lắng Nắng ấm hơn nhờ giọng ấm của người…