Ngày ấy, sau ba năm yêu nhau trên giảng đường đại học, tưởng rằng cả hai sẽ tính đến chuyện cùng cập bến tương lai. Nào ngờ khi tôi còn cầm hồ sơ xin việc khắp nơi, em đã tìm gặp tôi mà khóc.
Từ lâu ba mẹ em đã nhắm sẵn cho em con trai một vị quan chức gần nhà ở quê. Cậu ta có vẻ không được nhanh nhẹn, không được dễ nhìn, nhưng: “Thời đại nào rồi mà con còn mơ chuyện một túp lều tranh hai trái tim vàng. Chỉ cần làm dâu nhà giàu, con muốn gì mà không được”. Mẹ em nói thế và em thì không thể không nghe theo.
Em khóc nấc lên từng hồi trong đêm cuối chia tay: “Vì chữ Hiếu, em đành rời xa anh. Nhưng trái tim em chỉ yêu mỗi mình anh mà thôi”. Nỗi đau tình phụ khiến tôi suy sụp nhưng rồi nỗi lo cơm áo lại lôi tôi dậy và bước đi. Em về quê lấy chồng, tôi bám trụ mưu sinh nơi phố thị.
Tôi ổn định công việc, rồi cưới vợ sinh con. Vợ tôi không đẹp như em, cũng không biết ăn nói đẩy đưa ngọt ngào sắc sảo như em. Cô ấy dịu hiền và cam chịu. Tình đầu dù đẹp mấy cũng đã trở thành dĩ vãng, có chăng chỉ như ngọn gió mồ côi đôi lúc vô tình thoáng qua.
Cho đến hôm nay, trời xui đất khiến chúng tôi lại cùng học chung một lớp sau đại học. Ngay lúc nhìn thấy bóng em thấp thoáng, tim tôi đã đập loạn xạ. Có lẽ nào định mệnh của chúng tôi là ở những mái trường?
Khỏi phải nói em mừng vui khi gặp lại tôi thế nào. Sau buổi đầu tiên, chúng tôi cùng ngồi cà phê trò chuyện. Mười năm mà như chỉ mới hôm qua. Em vẫn sôi nổi như ngày nào, hỏi han tôi từ chuyện công việc đến gia đình. Chúng tôi thật sự như chưa hề có khoảng cách. Trong giây phút ấy tôi đã ước như chúng tôi chưa từng chia xa. Tôi đã từng yêu em nhiều biết mấy. Điều đáng tiếc nhất chính là khi ta gặp được người muốn che chở cả đời thì trong tay lại chưa có gì cả.
Chúng tôi gặp nhau sau những buổi học ngày một nhiều hơn. Em thuê phòng ở gần trường, chỉ cuối tuần mới về quê. Em có mời tôi ghé chơi, lan man chuyện trò. Những buổi ghé thăm ngày một nhiều hơn, giống như một niềm mong đợi.
Em nói em không hạnh phúc bởi cuộc hôn nhân ấy vốn không có tình yêu. Chồng em hiền lành, có một công việc nhàn nhã do cha sắp đặt rồi cứ an phận mà sống, không có chí tiến thủ. Em có hai đứa con gái, đứa lên 8, đứa mới lên 5: “Nếu cứ an phận mà sống thì coi như cũng ổn anh ạ. Nhưng em vẫn thấy thiêu thiếu cái gì. Có lẽ là em thiếu anh”.
Khi em nói câu nói đó, ánh mắt nhìn tôi đầy luyến tiếc thiết tha. Nó làm tim tôi bối rối. Tôi tưởng mình đã toàn tâm toàn ý cho gia đình, cho vợ con, nhưng giây phút này bỗng như muốn quên đi tất cả. Em dựa đầu vào lưng tôi rồi vòng tay ôm chặt. Thế giới lúc đó dường như chỉ còn hai đứa mà thôi…
Một ngày cuối tuần, em tìm đến nhà tôi. Tôi vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt. Tôi giới thiệu với vợ đó là bạn học cũ từ vừa quê ra ghé chơi. Vợ tôi thân tình mời em ở lại ăn cơm. Tôi nghĩ em sẽ chối từ nhưng em lại vui vẻ đồng ý.
Sau hôm đó, tôi lập tức tìm em tỏ vẻ không hài lòng. Nhưng em cười nũng nịu nói với tôi:
– “Em đến nhà để thăm dò vợ anh thôi. Thực ra thì chị ấy rất dễ đối phó. Mẫu phụ nữ hiền lành bao dung như chị ấy, nếu biết anh ngoại tình, dù đau khổ cũng sẽ tha thứ. Cuộc đời chị ấy dường như chỉ dành cho chồng con, ít nghĩ đến bản thân mình, thật là ngốc.
– Dù sao thì anh cũng không vui khi em đến nhà. Em phải hỏi anh chứ?
– Em hỏi anh thì anh có đồng ý không? Vả lại nếu em công khai đến nhà thì anh càng không bị nghi ngờ ấy chứ. Nếu chị ấy biết mình từng nấu cơm cho nhân tình của chồng ăn thì sẽ thế nào nhỉ?
Em nói xong liền cười rất sảng khoái. Tự nhiên tôi nhận ra con người em thật ra rất nhẫn tâm. Dù sao thì em đang có chồng, tôi đang có vợ, mối quan hệ của chúng tôi là tội lỗi nhưng em xem ra không có chút xấu hổ nào, không hề nghĩ mình sai, lại còn có cảm giác rất đắc ý như thể mình là người thắng cuộc.
Rồi bất ngờ em hỏi:
– Nếu em từ bỏ tất cả để đến với anh, anh có dám từ bỏ gia đình để đến với em không?
– Anh biết là em không yêu chồng, nhưng anh ta với em rất tốt, cho em cuộc sống đủ đầy. Vả lại em không yêu chồng nhưng em còn hai đứa con?
-Thì em sẽ để con lại cho anh ấy nuôi. Cuộc sống mà không có tình yêu thì không hạnh phúc được. Em chán cuộc sống ấy rồi. Chẳng phải bây giờ anh cũng có thể lo cho em hay sao?
– Đúng, bây giờ thì anh thừa khả năng lo cho em. Chỉ có điều, ngày xưa em không chọn anh thì bây giờ em không còn cơ hội để chọn anh nữa. Em có thể không cần chồng, không cần con, nhưng anh thì không làm thế được. Chúng ta đáng lẽ không nên gặp lại nhau.
Khi tôi đứng dậy ra về, vẫn còn kịp nhìn rõ ánh mắt đầy thảng thốt của em. Hình như em sốc đến độ không nói được lời nào. Em đã thay đổi rồi, hay con người em vốn chính là tầm thường và ích kỷ như vậy.
Người ta hay nói “con cá mất là con cá to” cho đến khi người ta nhìn thấy tận mắt con cá ấy mới thấy rằng nó rất bé nhỏ. Một con cá dù to dù nhỏ đã mất rồi không nên uổng công vương vấn nữa.
Theo Dân Trí