- Đoản 1
– Anh sẽ quay về đúng không? Anh sẽ yêu em và cưới em làm vợ đúng không?
– Đúng vậy!
Cô ôm chặt lấy người đàn ông này, người mà cô dùng cả trái tim mình để yêu thương, người mà cô muốn đi cùng đến cuối đời
Cô và anh yêu nhau được 2 năm , tình yêu ấy theo thời gian không những chẳng nhạt nhòe mà càng thêm sâu đâm.
Mặc dù bị gia đình anh ngăn cấm nhưng cô và anh vẫn bất chấp bên nhau, cô tin tình yêu họ đủ lớn sẽ khiến gia đình anh hiểu mà chấp nhận
Nhưng rồi đến một ngày anh bị gia đình ép buộc đưa sang nước ngoài để du học
Trước ngày anh đi, cô được anh ôm vào lòng, cô cứ khóc, cô cứ luyên thuyên đủ thứ chuyện, anh vẫn ngồi đó ôm cô im lặng lắng nghe
Ngày tiễn anh đi, cô khóc rât nhiều, một người vốn bên cạnh mình như một thói quen nhưng lại bất chợt rời xa mình, liệu rằng có ổn? Cô không ổn nhưng chẳng thể làm gì ngoài khóc
____
5 năm trôi qua..
Cô bây giờ là một cô gái trưởng thành xinh đẹp như một bông hoa hồng nở rộ có biết bao nhiêu mối tình yêu đuổi
Nhưng cô lại từ chối hết, chỉ để chờ đợi một người…
Sau một tuần anh đi thì anh không liên lạc với cô nữa,lúc đó cô rất lo sợ, sợ anh không còn cần cô nữa!
Cô theo dõi anh trên các trang mạng, anh bây giờ đã là người đàn ông thành đạt ,nổi tiếng, có sắc có tài .Có bao nhiêu cô gái ước mơ muốn có
Liệu rằng anh có còn nhớ cô, một cô gái như cô?
Hôm nay là ngày anh về nước , ngày anh về anh cũng không gọi cô một câu thông báo
Đứng ở sân bay rộng lớn, cô đưa mắt khắp nơi để mong tìm kiếm bóng dáng thân quen mà cô mong nhớ ngày đêm
Và rồi cô cũng đã thấy anh, người đàn ông cô yêu đang đứng đó, cô muốn vội chạy đến ôm anh
Nhưng rồi bước chân cô ngừng lại khi thấy một thân hình của một cô gái đang đứng khoác tay bên cạnh anh
Bỗng mắt cô cay nhòe, cô thấy bóng dáng ấy đang tiến lại gần cô
– Duận, anh đây là..?
– Cô ấy là vợ tôi!
– Nhưng anh đã hứa..
– Lời hứa của đàn ông mà cô cũng tin sao? Cô nghĩ tôi cưới loại con gái nghèo hèn như cô à? Đúng là ảo tưởng..
Nói ra một lời cắt nát cõi lòng cô, anh cũng không xem phản ứng của cô mà cất bước đi bên người vợ của mình rồi lên xe rời đi
Cô đứng chôn chân nơi đó, nước mắt cứ thay nhau rơi xuống, thì ra bao lâu nay cô ảo tưởng, thì ra bao lâu nay mình cô tin tưởng
Thì ra một lọ lem như cô làm sao với tới một hoàng tử..
- #Đoản 2
“Cô muốn có tiền phải không?”
“Cầm lấy…và biến khỏi mắt tôi càng sớm càng tốt!”
Ánh mắt lạnh lùng của Mộc Hàn ném tờ ngân phiếu về phía người con gái kiều diễm đầy sầu khổ.
Cô và anh vốn dĩ là người yêu của nhau trước kia. Là cặp đôi nổi tiếng một thời trong trường Đại Học khi được bao người thầm ngưỡng mộ về mọi thứ.
Anh vốn là đại thiếu gia của Mộc Thị, là người kế thừa sản nghiệp của đại gia tộc lừng lẫy. Nhưng sau một đêm, vì sự tranh quyền đoạt vị gia tộc, mà mọi thứ hoàn toàn biến mất.
Ba anh không chịu cú sốc, đã tự vẫn ngay trước mắt anh. Mẹ anh cũng lâm bệnh nặng rồi rời xa anh ngay sau đó. Niềm hy vọng cuối cùng anh tin tưởng và yêu thương vô cùng là cô cũng rời bỏ anh đi.
Thành công, thất bại rồi lại thành công và thất bại. Mọi thứ vẫn cứ lặp lại, nhưng chưa lần nào anh chịu chấp nhận đầu hàng. Anh tìm đủ mọi cách để vượt lên chính mình.
Trời cao vốn không phụ lòng người và anh đã thành công. Chỉ là…trái tim anh đã lạnh. Trái tim vì chịu quá nhiều thương tổn nên đã không còn tin vào thứ gọi là “tình yêu” nào nữa.
Cho tới khi… anh lại gặp cô lần nữa.
“Hàn, anh căm ghét em nhiều lắm phải không?”
Từng giọt nước mắt cư nhiên rơi xuống khuôn mặt kiều diễm của Thư Diễm. Trũng mắt sâu thành vệt bên khóe mi càng lộ rõ khi chỉ có bản thân mỗi cô biết được sau hàng đêm mất ngủ.
Từ lúc lựa chọn rời xa anh, là những đêm cô thường mất ngủ. Cô không có một lựa chọn nào khác, khi chính mẹ cô lấy cái chết nhằm ngăn cản chuyện cô và anh đến với nhau.
Từ một người yêu thương anh rất nhiều, cô trở buộc trở thành là một kẻ ác, trở thành một người bội bạc trong mắt anh.
Cô chấp nhận mặc cho anh hiểu lầm, ghét bỏ cô. Chỉ là…cô không chấp nhận số phận, không cho cô thời gian sống để sửa chữa lại việc mình làm với anh.
“10 tỷ 1 đêm?”
Nụ cười mê dại của Thư Diễm xen lẫn những giọt nước mắt mặn đắng càng khiến cô càng cảm thấy khinh bỉ mình hơn bao giờ hết.
Hơi thở mệt nhọc với sự sống dường như ngày càng chậm rãi. Bóng dáng hao gầy của Thư Diễm cứ bước chầm chậm về phía con đường thật tối tăm đơn độc. Đôi khi chết cũng là một cách giải thoát cho những niềm đau chất chứa của tâm hồn mà cô gánh chịu.
“Hàn, em thực sự xin lỗi…! Nếu có kiếp sau… chắc chắn em sẽ không bao giờ rời xa anh…”
Thân hình của Thư Diễm ngày càng chìm sâu trong dòng sông lạnh lẽo với những tờ tiền vương vãi bên cạnh cô đầy buồn đau.
- Đoản 3
” Tại sao chứ? “
Hạ Đồng run rẩy nhìn người con gái đang nép trong lòng hắn, trái tim lại co thắt đau đớn. Tháng này, tim cô đau 5 lần rồi!
” Vì tôi nhầm lẫn người năm đó là em, chúng ta kết thúc đi. Chẳng qua kết hôn cũng là một hình thức trả ơn mà thôi “
Luân Dịch nắm chặt bàn tay Âu Liễm, tựa hồ nếu hắn buông tay cô ấy sẽ lại chạy đi mất
Hóa ra….. hắn đã nhận ra tất cả rồi, vậy thì sao cô lại phải tiếp tục đóng kịch chứ?
” Em thừa nhận mọi chuyện. Là em lợi dụng lúc cô ấy du học đem bản thân biến thành người con gái đã cứu anh khi đấy khiến anh lầm tưởng nhưng….. A Dịch….. anh có hiểu tại sao em lại làm vậy không?”
Hạ Đồng đưa một bàn tay lên ngực bóp chặt lại ngăn không cho sự đau đớn len lỏi vào nơi ấm áp nhất của cô. Thời khắc này chính là lúc cô cảm thấy thực sự sợ hãi
” Vì em yêu tôi “
Luân Dịch lạnh nhạt nhả ra vài từ, cười chế giễu một tiếng
” Cũng trách tôi khi đấy không chịu điều tra rõ ràng, để cô ấy phải chịu oan ức “
Ha….. Âu Liễm chịu oan ức thì hắn xem cô là thứ gì chứ.
Vì hắn mà Hạ Đồng từ mặt với cả dòng tộc, bán cả tập đoàn chỉ để hắn làm vốn mở công ty riêng…. thậm chí quả tim khỏe mạnh của cô cũng là vì hắn mà đổi chủ
” Vậy còn em thì sao?….. Em phải làm gì đây “
Cô đưa tay lên định chạm vào người hắn nhưng lại bị Luân Dịch cố tình né tránh, bàn tay lơ lửng giữa không trung rồi buông thõng xuống
” Ly hôn “
Hai từ này của hắn đem chút hi vọng yếu ớt của Hạ Đồng xé thành từng mảnh. Kết thúc rồi, tất cả đã đi đến điểm dừng cuối cùng….
” Được, kiếp này hai ta không có duyên. Nếu như được gặp lại, em thật sự hi vọng bản thân sẽ là người đến trước “
Cô cười rồi, nụ cười đẹp đến bắt mắt nhưng tại sao lại đau lòng đến vậy? Đúng là đẹp đến đau lòng
Hạ Đồng quay lưng bước đi, bàn tay đưa vào trong túi áo nắm chặt lấy mảnh giấy nhỏ. Xin lỗi!
” Em không hận cô ấy sao? “
Luân Dịch hạ giọng nói với bóng lưng của cô
Hạ Đồng nhẹ nhàng lắc đầu, cô đã dùng hết sức để yêu hắn thì lấy đâu ra nữa mà hận Âu Liễm
” Em trước giờ chưa từng hận cô ấy, chỉ cảm thấy bản thân đã quá ích kỷ rồi. Cô ấy yêu anh như vậy, chỉ vì ba mẹ ép bỏ mà phải đi du học. Đến khi biết được sự thật trong quá khứ anh muốn đem cô ấy trở về, cô ấy lại tìm cách chạy trốn bởi vì biết anh đã có gia đình, cô ấy tốt như vậy thì em lấy cái cớ gì để hận cô ấy đây…. “
Phải rồi, Âu Liễm là một cô gái tốt. Cô ấy tốt đẹp đến mức người khác nhìn vào là muốn bảo vệ, vậy nên anh mới cất cô ấy kĩ đến như vậy.
Nơi này, trong trái tim anh hoàn toàn là bóng hình cô ấy. Chưa một ai bước qua cả!
[…]
” Hạ tiểu thư, nếu không phẫu thuật cô sẽ chết. Chúng ta đã đi hết cả đoạn đường dài, bước cuối cùng nhất định không thể từ bỏ “
Vị bác sĩ già thở dài đẩy gọng kính, mắt chăm chú nhìn vào điện tâm đồ ngay trước mặt
Hạ Đồng nằm trên giường bệnh cố gắng hít thở một cách yếu ớt, tầm mắt cô mờ dần rồi nhẹ nhàng khép lại
Cô chết rồi sao? Chắc là vậy, nhưng nếu cô chết thì hắn phải làm sao?
Phải rồi, hắn đã có Âu Liễm bên cạnh. Trách nhiệm của cô đến đây là kết thúc rồi, hắn và cô ấy cần được giải thoát thôi!
” Hạ tiểu thư…… Hạ tiểu thư……. Người đâu, cấp cứu “
[…]
” Hạ tiểu thư lên cơn co giật, van tim bị hở bây giờ đang phẫu thuật trong phòng cấp cứu. Hạ thiếu gia, ngài mau về đi “
Bà vú lo lắng gọi điện cho Hạ Bách, khuôn mặt già nua ngập tràn đau đớn. Bây giờ gọi điện cho Luân thiếu gia cậu ấy không nghe máy, bà chỉ còn cách gọi qua cho hắn mà thôi
Tiểu thư rõ ràng vẫn còn đang khỏe mạnh, tại sao lại bị hở van tim?
” Tôi sẽ lập tức về nước, vú yên tâm đi “
Hạ Bách ở đầu dây bên kia đã sớm tức giận, đập bàn đứng lên rồi rời đi ngay trong đêm
Hạ Đồng, em nói với anh hai đây là cuộc sống em muốn sao?
1522 views