Tiếp nối một cuốn viết về Tướng thanh, mình được bạn giới thiệu một cuốn viết về Kinh kịch. Mình thật sự khâm phục những nghệ sĩ làm nghệ thuật truyền thống. Họ phải cực kỳ yêu nghề, sống với nghề và vừa phải tiếp thu nếp sống hiện đại, chấp nhận những thay đổi của thời đại để duy trì được dòng nghệ thuật cổ ngày càng kén chọn người xem.
Tuy nhiên, điểm đặc biệt của Mộng thấy sư tử còn ở chỗ câu chuyện đột ngột được gán thêm sắc thái hư hư thực thực mà đến chương cuối cùng mới tiết lộ. Về mặt tình tiết và cao trào, tác giả có hơi lạm dụng một số tình huống giật gân nên đôi chỗ làm câu chuyện nặng nề và hơi nhiều màu sắc dục vọng.
Dư Phi là một lão sinh thuộc Nghê phái, đã vào nghề mười sáu năm. Nhưng hôm ấy cô đã lựa chọn bị phạt quất để rời phái, rời Thuyền Đăng Đỉnh, rời khỏi sư thúc cô đem lòng yêu mến nhiều năm, cũng là lúc sự yên ổn hai mươi ba năm trên cõi đời chấm dứt. Bước ra khỏi Phật Hải, sóng gió cuộc đời cũng bắt đầu nổi lên. Cô mất phương hướng, không có việc làm, mẹ mất. Nhưng cô cũng may mắn bắt tay với Cưu Bạch diễn thành công “Lưu Hí Thiềm” trong Công tử trong hồ. Nhưng sau đó cô ấy cũng đột ngột biến mất mà không ai tìm được tung tích của cô.
Tám tháng sau, A Phi lại một lần nữa gặp A Phỉ. Giữa họ cho đến lúc này vẫn tồn tại những định kiến với hai bên. A Phi không biết A Phỉ là người có bệnh tâm lý. A Phỉ không rõ cô gái luôn trốn như trạch kia là ai, thân thế và tài năng thế nào. Nhưng lần này, họ được chứng kiến tài năng của nhau. A Phi được A Phỉ khơi thông áp lực, tự mình nâng cấp diễn xuất lên một tầng cao mới. Cô lột bỏ được những băn khoản trở ngại giữa mô phỏng và sáng tạo, giữa tiếp thu và duy trì truyền thống, với sáng tạo và đổi mới nghệ thuật diễn cổ xưa. A Phỉ cũng dần tự hồi phục bệnh tâm lý mà anh đã phái một mình chống chọi từ năm lên bảy sau khi chứng kiến cái chết của mẹ. Và những gì anh sáng tạo trong Huyễn thế đăng khiến người người kinh ngạc. Cưu Bạch từ một Studio nhỏ đã trở mình lớn lên trong giới cosplay.
Theo diễn biến của truyện, có khá nhiều điều thú vị từ thế giới kinh kịch truyền thống và kịch 2D được cải biên dựa trên việc kết hợp các yếu tố quá khứ và hiện tại. Lý do nghệ thuật truyền thống không được các bạn trẻ yêu thích vì nó không theo kịp hơi thở của cuộc sống. Nhưng một khi kim cổ được kết hợp theo những cách sáng tạo và bùng nổ có thể dễ thu hút lớp trẻ hơn. Sự giao thoa giữa nghệ thuật cổ và hiện đại giúp đôi bên càng phát triển mạnh mẽ. Cổ phong chắc là một ví dụ điển hình của sự pha trộn này, những điệu nhạc cổ được chuyển thể theo hướng hiện đại bắt tai hơn mà vẫn giữ được nét riêng của từng loại hình nghệ thuật mà nó bắt nguồn.
Cái kết khiến người đọc đột ngột như tỉnh từ trong mộng, nhưng vẫn khó thoát khỏi suy nghĩ đâu là mộng, đâu là thực. Hư hư thực thực, mộng mộng ảo ảo!
Cảm ơn bạn đã chia sẻ câu chuyện này!
LikeLiked by 1 person