Bài viết số 1
Nói dối là nói không đúng sự thật. Đây là một biểu hiện thường gặp trong cuộc sống.
Phía sau lời nói dối có thể là:
Những động cơ, nguyên nhân khác nhau: những toan tính, thủ đoạn của kẻ
không trung thực; sự yếu đuối, hèn nhát của người không dám đối diện sự thật;
né tránh sự thật đau lòng, không muốn làm tổn thương người khác…
Những trạng thái tâm lí, cảm xúc khác nhau: buồn – vui, đau khổ – hạnh
phúc, hối hận – hả hê,…
Những hệ lụy không ai mong muốn, những hậu quả khôn lường lời nói dối
có thể kéo theo những hành động gian dối, làm xói mòn nhân phẩm, niềm tin giữa con người với nhau, gây bất ổn nhiều mặt trong xã hội,…
Nói dối là một thói xấu, vì thế con người cần rèn luyện cho mình phẩm chất trung thực, không được nói dối.
Cần lên án, phê phán nghiêm khắc những kẻ nói dối cũng như những hành vi gian dối. Nhưng cũng nên có cách nhìn nhận thấu đáo nếu phải nghe những lời nói dối.
Trong tình huống, cảnh ngộ cụ thể, nhất thời, con người có thể buộc phải nói dối. Tuy nhiên, không được lạm dụng lời nói dối. Bởi suy cho cùng, trong cuộc sống không ai muốn nghe hoặc phải nói những lời gian dối và sớm muộn sự thật cũng sẽ được phơi bày.
Bài viết số 2
Đồng Hoa – một tiểu thuyết gia nổi tiếng của Trung Quốc đã viết trong cuốn sách của mình rằng: “Giành được lòng tin rất khó mà hủy diệt thì dễ lắm, quan trọng không phải là dối gạt chuyện lớn hay nhỏ mà chính việc dối gạt đã là vấn đề”. Câu nói ấy gợi nhắc chúng ta câu chuyện về chú bé chăn cừu, một cậu bé với trò chơi khăm quái đản, luôn cố tình hét lên, cầu cứu với mọi người là có sói đến, nhưng thực tế lại chẳng có con sói nào cả. Trò đùa ấy diễn ra được vài lần, cho đến khi không ai còn tin vào lời của cậu ta nữa, rồi khi có sói đến thật, cậu bé kêu cứu thì đã không còn ai tin tưởng và kết quả đàn cừu của cậu ta bị bầy sói xơi tái bằng hết. Đó là hậu quả của một lời nói dối, một trò đùa tai hại mà cậu bé phải gánh chịu. Vậy trong thời buổi hiện nay thói quen nói dối đã đem lại những tác hại gì?
Trước hết là chúng ta cùng định nghĩa thế nào là nói dối. Nói dối tức là một phát ngôn không đúng với sự thật, nhằm phục vụ cho một mục đích nào đó của người nói và gần như trong tất cả các trường hợp nói dối đều là hành động mang tính tiêu cực, làm ảnh hưởng đến các cá thể khác vì sự sai lệch trong thông tin. Chỉ một số ít những trường hợp lời nói dối là vì mục đích nhân đạo và trở thành lời nói dối vô hại vì nó không mang tới ảnh hưởng xấu cho bất cứ một cá nhân nào. Và lời nói dối lúc nào cũng khoác lên mình một vẻ hào nhoáng, trau chuốt dễ khiến người khác tin tưởng hơn là một sự thật đầy gai góc ví như Albert Camus đã từng nói: “Sự thật, giống như ánh sáng, làm người ta chói mắt. Sự giả dối thì ngược lại, là ánh chiều hôm tươi đẹp bao trùm lên mọi vật”. Và sự dối trá cũng không chỉ riêng lời nói mà nó còn nằm ở hành động của mỗi con người giống như câu “Dối trá không nằm trong ngôn từ; nó nằm trong sự việc, theo Italo Calvino. Hoặc như Robert Southey đã từng nói: “Tất cả sự lừa lọc trong đời thực chất chẳng là gì khác ngoài lời nói dối được thực hành, và sự dối trá chuyển từ ngôn từ vào sự vật”. Chung quy lại sự nói dối là biểu hiện rõ nét nhất của sự suy thoái đạo đức và đánh mất dần bản thân chân chính của một con người.
Trong xã hội hiện nay hiện tượng nói dối hay lừa lọc đã trở nên rất phổ biến ở mọi tầng lớp mọi lứa tuổi, mọi ngành nghề, mọi tôn giáo. Có thể nói rằng lời nói dối luôn được phát ra mỗi một phút một giây, và trong một giây có hàng triệu con người đang bị những lời nói dối bịp bợm mà họ không hề ý thức được. Những đứa trẻ vài ba tuổi thì bắt đầu biết nói dối rằng chúng đau bụng để không phải ăn những thứ mà chúng ghét, những đứa trẻ đã đến trường thì bắt đầu dối gạt cha mẹ và thầy cô về bài tập của mình, một số đã biết thế nào là quay cóp, gian lận trong thi cử. Những sinh viên thì ngày càng trở nên bạo gan hơn trong việc dối trá, lừa dối cha mẹ về việc tham gia các khóa học tiếng anh, tin học, kỹ năng,… để xin tiền ăn chơi, trong khi thực tế cái họ học được duy nhất chỉ là cách nói dối ngày càng một chuyên nghiệp hơn. Khi bước ra ngoài xã hội, người ta lại tiếp tục lừa dối nhau bằng những lời nói dối tinh vi hơn, một chàng trai hay một cô gái nào đó sẵn sàng lừa dối người yêu của mình để qua lại với vài người khác nữa. Một nhân viên sẵn sàng ăn cắp ý tưởng của đồng nghiệp để tranh công với sếp, những nhà thầu công trình khai sai số lượng vật liệu xây dựng để rút ruột công trình, những nhân viên kế toán tìm cách rút tiền công quỹ bằng cách hóa đơn khống. Những người chồng tìm cách nói dối vợ về các bữa tiệc xã giao để đem thời gian và tiền bạc đi cặp kè với nhân tình. Một số người nông dân dùng vô số loại thuốc bảo vệ thực vật vào rau củ của mình nhưng lại điềm nhiên nói rằng chúng hoàn toàn tươi sạch. Các nghệ sĩ, nhà văn thì ngấm ngầm đạo tác phẩm của đồng nghiệp rồi trắng trợn nói rằng chúng là do mình tự sáng tác,… Và còn rất nhiều những lời nói dối mà dù có liệt kê cả nghìn trang giấy cũng không thể nào cạn được.
Vậy cuối cùng thói dối trá đã đem lại cho con người những gì ngoài sự đổ đốn và mục rữa trong tâm hồn, có thể ngay lúc ấy sự lừa lọc kẻ khác đã đem cho chúng ta những lợi ích nhất định khiến chúng ta thỏa mãn, thế nhưng những hậu quả mà nó đem lại cho người khác thì sao? Những bậc cha mẹ và thầy cô phải phiền lòng vì sự dối trá của những đứa con, và bản thân chúng cũng trở nên mục rỗng thiếu kiến thức, thiếu trách nhiệm, cuối cùng nặng nề nhất ấy chính là thiếu hụt đạo đức, chúng không hề ý thức và ngày càng chìm đắm vào việc nói dối như một đam mê. Những cô gái, những chàng trai, những người vợ, người chồng phải đau khổ vì bị phản bội, bị mọc sừng, hạnh phúc trong tình yêu, trong hôn nhân lập tức sụp đổ ngay trước mắt. Còn những công trình bị rút ruột thì luôn ẩn chứa khả năng giết người tiềm tàng tựa như một cái máy chém sẵn sàng sập xuống bất cứ lúc nào. Còn những thứ rau quả toàn thức bảo vệ thực vật sẽ giết con người bằng lưỡi dao vô hình và khủng khiếp, nó hủy hoại dần con người ta từ bên trong khiến chúng ta chết từ từ với những căn bệnh quái ác như ung thư. Những kẻ đạo văn, đạo nhạc thì đã làm vấy bẩn thế giới nghệ thuật vốn tươi đẹp và thanh cao, làm cho con người ta không còn tín nhiệm vào những thứ để bồi bổ tâm hồn như sách vở và âm nhạc. Chung quy lại quá nhiều lời nói dối và các hành động dối trá diễn ra khiến con người luôn sống trong sự hoài nghi. Cha mẹ không dám tin tưởng con cái rồi vô tình gây ra những tổn thương cho đứa trẻ; người ta sợ hãi tình yêu hôn nhân; không còn tin vào chất lượng của các công trình, ái ngại khi bỏ tiền ra mua nhà cửa. Người ta cũng không dám ăn những thứ được bày bán ngoài chợ vì sợ có độc, sợ nguy hiểm cho bản thân và gia đình. Như vậy xã hội này đã biến thành một xã hội với những kẻ nói dối và những con người luôn hoài nghi, sợ hãi. Và tôi khẳng định rằng đó là một xã hội tồi tệ, khi con người không có niềm tin dành cho nhau, cuộc sống đó là một cuộc sống quá đỗi mệt mỏi.
Không chỉ gây nguy hại cho đời sống xã hội, lời nói dối còn có tác động tiêu cực với chính người đã tạo ra chúng. Trước hết việc lừa dối làm nhân cách đạo đức con người ngày một suy mòn, đi xuống, họ mất đi cái gọi là lòng trung thực, sự chân thành, riết rồi tâm hồn họ chỉ có hai chữ dối trá che mờ tất cả. Bởi một lời nói dối tất sẽ kéo theo những lời nói dối khác để che đậy cho nó, con người nói dối một lần, hai lần rồi nhiều đến mức họ tin rằng những lời nói dối đó là thật và trở nên điềm nhiên trong sự dối trá tệ hại của mình. Và đặc biệt không ai có thể nói dối cả đời như câu nói “Sống để bụng chết mang theo” được, trên đời này chỉ có sự thật là chính nó còn riêng lời nói dối lúc nào cũng như một kẻ phạm tội luôn để lại dấu vết ở khắp nơi. Một khi bị phát hiện là kẻ dối trá người thân, bạn bè, đồng nghiệp, sếp tổng sẽ không còn ai dám tin tưởng và hợp tác với bạn nữa. Hoặc mọi người sẽ tạm tin bạn và luôn đặt bạn dưới tầm ngắm nếu có bất cứ một vấn đề nào xảy ra, lúc này đây bạn cũng chẳng khác mấy so với chú bé chăn cừu tinh quái. Cuộc sống của bạn sẽ trở nên tồi tệ khi mất đi sự tín nhiệm của mọi người, bạn sẽ dần bị xa lánh, ghét bỏ, không chỉ vậy mỗi một hành động của chúng ta đều có ảnh hưởng rất lớn đến con cái của chúng ta sau này. Sẽ khó có đứa trẻ nào ngoan ngoãn khi cha mẹ chúng liên tục nói dối, liên tục làm những trò bịp bợm trước mặt chúng, bởi đơn giản trẻ em là một tờ giấy trắng, tờ giấy ấy là một bức tranh đẹp hay một bức tranh tệ hại chính là phụ thuộc vào ngòi bút của những người lớn đấy các bạn ạ.
Tóm lại sống trên đời chúng ta nên trung thực và chân thành với lòng mình, chẳng hạn sự thật có quá đỗi trần trụi gai góc, thì chúng ta hãy uyển chuyển tìm cách khiến nó trở nên nhẹ nhàng, dễ tiếp thu chứ đừng biến nó rành những lời nói dối độc hại. Đừng tự hủy hoại bản thân và cuộc đời người khác bằng thói ích kỷ của mình nhé các bạn.
Bài viết số 3
Phía sau lời nói dối của bé Qua độ tuổi tập đi, trí tưởng tượng của bé với thế giới xung quanh rất phong phú. Bên cạnh đó, quá trình bé khám phá, hòa nhập vào cuộc sống bên cũng diễn ra mạnh mẽ. Theo Webmd, nhiều khi bé nói dối hoặc nói khoác không hẳn vì muốn lừa bạn. Lý do đơn giản vì bé tin đó là điều có thật sắp xảy ra. Chẳng hạn, bé xem bộ phim về khủng long tối hôm qua và muốn “lừa phỉnh” bạn bằng cách khoe khoang: “Mẹ ơi, con vừa gặp khủng long trong công viên. Khủng long có thật đấy mẹ ạ”. Giáo sư Goodman (trường Đại học tổng hợp California) đã thực hiện một thí nghiệm để kiểm chứng về vấn đề này. Ông đưa cho 100 bậc phụ huynh xem cuốn phim phỏng vấn tình huống của các bé trai và các bé gái trong độ tuổi 3-5. Giáo sư đặt ra câu hỏi: “Sáng nay ai đưa các con tới trường mẫu giáo?” và để các bé lần lượt trả lời. Sau đó, đáp án của các bé sẽ được kiểm chứng bởi những bậc phụ huynh đang có mặt. Kết quả, không ít các bé là những “tay nói dối chuyên nghiệp” khi trả lời “bố đưa đi học” trong khi trên thực tế là mẹ và ngược lại. Vị giáo sư này cũng loại trừ một tỷ lệ nhầm lẫn tối thiểu của các bé. Tuy nhiên, về cơ bản, không ít các bé có xu hướng nói sai sự thật vì chuyện này chẳng có nguy hại gì. Xu hướng này xảy ra khi não bé tiếp nhận thông tin và phản ứng tức thời với hình ảnh một người nào đó xuất hiện. Cho dù đó không phải là người đưa bé đến trường mẫu giáo sáng nay. Đây cũng là lý do giải thích vì sao nhiều bé đưa ra đáp án: “Là ông bà ngoại con” dù sự thật ông bà ngoại của các bé này đang sống ở một nơi rất xa. Giáo sư Goodman cũng khẳng định: “Vì bé tin rằng một ngày nào đó ông bà ngoại cũng sẽ đưa bé tới trường. Đó là sự thật có thể xảy ra trong tương lai của bé”. Cuộc thử nghiệm trên cũng đưa ra một kết luận khác. Giáo sư Goodman cho rằng: “Các bé có xu hướng nói dối khi muốn từ chối một sự thật nào đó. Ví dụ, sáng nay bé muốn bố đưa đi học chứ không phải là bạn. Vì vậy, bé dễ dàng trả lời ‘bố đưa đi học’ thay cho đáp án là mẹ”. Bạn sẽ dễ dàng nhận thấy bé trong giai đoạn 3-5 có xu hướng phóng đại sự thật hơn cả. Lớn lên một chút, bé sẽ bớt “lừa dối” cha mẹ. Do vậy, ở độ tuổi này bạn không nhất thiết phải “làm căng” khi bé hay xuyên tạc sự thật. Thay vào đó, bạn nên hướng dẫn bé nhận biết và diễn đạt lại sao cho đúng vấn đề. Bạn cũng cần gợi ý để bé biết cách đưa ra các bằng chứng có sức thuyết phục
Bài viết số 4
Chúng ta có lẽ ai cũng từng nghe tới câu chuyện của một chú bé chăn cừu vì muốn trêu chọc mọi người nên đã nói dối rằng có sói. Sau nhiều lần như vậy thì mọi người bắt đầu không còn tin tưởng chú nữa. Điều đó đã dần tới hậu quả đáng buồn là khi có bầy sói thật tới thì không còn ai tin vào những tiếng kêu giúp của chú nữa. Trong cuộc sống của chúng ta hiện nay, có một vấn nạ đang trở nên cấp bách hơn bao giờ hết đó chính là vấn đề về sự trung thực. Con người ngày càng trở nên thay đổi và không còn giữa được cho mình những đức tính trung thực nữa. Mọi người rất dễ dàng để nói dối về chính bản thân mình. Và những điều đó đã khiến cho chúng ta gặp rất nhiều những khó khăn, có ảnh hưởng tiêu cực tới cuộc sống của mỗi người.
Nói dối là một thói quen rất xấu và cũng là căn bệnh chung của xã hội ngày hôm nay. Nói dối chính là một hành động không trung thực, khiến cho người khác hiểu lầm về những lời nói của mình.. Những hành vi ấy có khả năng khiến cho những người mà mình quen biết sẽ không còn tin mình nữa nếu như họ biết chúng ta nói dối họ nhiều lần. Nếu như nói dối nhiều lần thì chính những người có thói quen xấu như vậy sẽ phải sống trong chính những câu chuyện của họ và điều đó sẽ khiến cho bản thân họ không còn có được những thanh thản ở trong tâm hồn nữa mà sẽ khiến cho đạo đức của họ bị đi xuống, Thậm chí có những khi chính họ sẽ mắc phải căn bệnh tự huyễn hoặc chính bản thân mình rằng họ chính là những con người tài giỏi hoặc tự coi những gì mà họ nói là đúng. Đó là một điều vo cùng nguy hiểm trong xã hội hiện nay.
Tóm lại, nói dối là một trong những thói quen xấu mà có nhiều tác hại tới con người và sự phát triển của đất nước nhất. Chỉ khi chúng ta luyện tâp cho mình được những thói quen tốt với những cố gắng khắc phục điểm yếu của mình thì chúng ta mới nắm trong tay được những người bạn đích thực ở bên cạnh của mình và được làm việc trong môi trường công bằng, văn minh.
Bài viết số 5
Trong thế giới mà mỗi ngày chúng ta đều phải gồng mình lên để giải quyết vô số các vấn đề lớn nhỏ, những mối quan hệ bấp bênh, công việc làm chúng ta thấy mệt mỏi. Chúng ta bắt đầu rơi vào trạng thái bất mãn với cuộc sống hiện tại hoặc ít nhất là không hài lòng với nó. Những người giàu thì bắt đầu muốn có quyền lực trong khi những nghèo khổ chỉ khao khát sự sinh tồn. Vào trong lúc chúng ta còn đang mải mê theo đuổi danh vọng hay đơn giản là một buổi sáng thức dậy bình thường và không hề biết có chuyện gì đã xảy ra ở Trung Đông, nạn đói, chiến tranh. Chúng ta gần như lãng quên tất cả.
Dĩ nhiên không ai ép buộc chúng ta phải có cái nghĩa vụ quan tâm hay bao đồng như vậy. Nhưng chính chúng ta, những người vẫn ngày ngày hô hào về việc sống tử tế, sẻ chia và vì cộng đồng lại đang dần giết chết đi điều đó bởi nỗi sợ hãi, lòng ích kỷ, tham lam và những lời nói dối của chính mình.
Chúng ta luôn dạy những đứa trẻ của mình từ khi chúng còn bé rằng:” Người tốt thì ko được nói dối“. Nhưng chính chúng ta là người đã phủ nhận và đạp đổ điều đó khi luôn liên tục biện hộ, đổ lỗi và tránh nhận sai lầm về mình. Chúng ta dạy ai sống chân thật khi mà mình còn đang lừa dối chính bản thân?
Còn nếu chúng ta đang theo một tôn giáo hay một tín ngưỡng nào đó, thì việc nói sự thật luôn được coi như là một bổn phận. Nhưng có phải nói sự thật là điều nên làm, đặc biệt là trong lúc bản thân bạn hay những người xung quanh đang gặp khó khăn và cần đến “lời nói dối” của chúng ta. Chúng ta luôn ca tụng những đức tính tốt nhưng trước việc tốt thật sự thì lòng trắc ẩn lại bị che lấp bởi những điều vô nghĩa khác. Chúng ta đang mặc những “bộ đồng phục của lòng tốt” mà không hề biết rằng nó lấm bẩn hay vô ích. Lòng tốt phút chốc trở thành một con rô bốt không hơn kém.
Có câu chuyện kể rằng, một thầy tu đang ngồi thiền dưới ánh nắng rực rỡ bên ngoài hang động của ngài, bỗng 1 có 1 cô gái xinh đẹp nhưng vẻ mặt lộ rõ vẻ đau buồn chạy đến phía ngài và khóc:” Xin cứu tôi với. Có 1 tên trộm đang cố giết tôi. Làm ơn cho tôi trốn tạm trong hang của ngài”. Không chờ ngài hồi đáp, cô chạy vào trong hang luôn.
Thầy tu không nói lời nào và nhẹ nhàng tiếp tục việc ngồi thiền. Lát sau, một người đàn ông với dáng vẻ hơi đáng sợ với 1 vết sẹo trên mắt cưỡi ngựa ô đến chỗ ngài. Khi thấy ngài, hắn hét lớn: “Ngươi có thấy cô gái vừa đi ngang đây ko? Ta cần tìm được cô ta”.
Thầy tu đáp: “Ngươi tìm cô ấy làm gì?”
Thầy tu không nói sự thật cũng không thực sự muốn trả lời câu hỏi của tên kia. Tuy nhiên, việc không nói sự thật này đã cứu được 3 mạng người: cô gái, thầy tu, tên trộm. Cô gái và thầy tu sẽ không bị giết hại còn tên trộm sẽ không bị giết bởi tòa án lương tâm của mình.