Bài văn mẫu Kể về tình cảm của em đối với ông bà dưới đây nhằm giúp các em có thái độ yêu mến, kính trọng ông bà của mình hơn. Hy vọng rằng bài văn mẫu này sẽ hữu ích với các em. Cùng LuatTreEm tham khảo nhé!
Bạn đang xem: Kể về tình cảm của em đối với ông bà (hay nhất)
Đề bài: Em hãy viết một bài văn ngắn kể về tình cảm của em đối với ông bà.
Gợi ý làm bài:
Bố mẹ của em là bác sĩ nên công việc rất bận rộn. Vậy nên từ nhỏ em đã được ông chăm sóc và yêu thương rất nhiều. Chính vì thế, ông là người mà em vô cùng yêu quý.
Ông em năm nay sáu mươi ba tuổi, đã về hưu được khá lâu rồi. Ông cao khoảng một mét sáu lăm, thân hình cân đối. Vì tuổi tác và công việc trước đây phải ngồi rất nhiều nên lưng ông hơi cong. Tuy nhiên điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến sự đẹp lão của ông cả. Tóc của ông có nhiều sợi bạc trắng. Ông hay đùa bảo là tóc có màu như muối tiêu. Khuôn mặt ông trông rất phúc hậu, với vầng trán cao và đôi mắt hiền hòa. Bình thường, ông phải đeo một đôi kính gọng đen lên thì mới nhìn rõ được. Ông của em chẳng có râu, vì ông bảo là không thích để râu. Hằng ngày ở nhà, ông thường mặc bộ áo bà ba với những màu trầm như nâu, đen, xanh dương. Lúc ấy trông ông rất bình dị và gần gũi. Những khi có việc đi xa, ông sẽ mặc vest, trông nghiêm túc lắm.
Mỗi ngày, ông dành thời gian đi tập thể dục ở công viên đầu phố, đánh cờ tướng cùng bạn bè ở trước sân nhà, chăm sóc cho vườn cây cảnh… Nhưng việc ông dành nhiều thời gian và tâm sức nhất chính là chơi với em. Ông chơi trò xây lâu đài cùng em, chơi trò đóng kịch cùng em, chơi trò bác sĩ khám bệnh cùng em… Những trò chơi nhàm chán của một đứa trẻ nhỏ chẳng khi nào làm ông khó chịu. Trái lại, ông còn nhập vai rất cừ nữa cơ. Tuy nhiên, ngoài chơi ra, ông còn dạy em rất nhiều thứ. Ông dạy em tập đọc, tập viết và làm toán, khiến em chẳng có chút sợ hãi gì với việc học cả. Ông còn dạy cho em những kĩ năng của đời sống bình thường như rửa bát, gấp áo quần, quét nhà… Ông dạy em những điều hay lẽ phải, dạy em phải biết yêu thương người khác. Nhiều người vẫn bảo, em giống ông nhất nhà, từ thói quen đến lời ăn tiếng nói. Có lẽ vì em ở cạnh ông từ nhỏ, lại luôn chơi và học cùng ông mỗi ngày nên mới giống ông đến thế. Hoặc cũng có lẽ, đơn giản chỉ là vì em là cháu của ông.
Mỗi ngày, em luôn cầu mong ông sẽ mãi khỏe mạnh và sống cùng em thật lâu, thật lâu. Mỗi buổi sáng, được nhìn thấy ông đi tập thể dục về. Mỗi buổi chiều được thấy ông ngồi đánh cờ ở trước sân. Mỗi chiều tối được thấy ông tỉa cây cảnh ở sau nhà. Mỗi ngày, được nói câu “Chào ông”. Chỉ cần thế thôi là em đã hạnh phúc vô cùng.
Em rất yêu ông nội em. Hè vừa qua, em có dịp về thăm ông nội ở quê.
Em vừa vào đến cổng trước sân, ông đã chống gậy ra đón. Vừa thấy em và mẹ, ông nội đã ôm em vào lòng với một tay không còn vững chải nửa, còn tay kia vẫn chống gậy…Ông hỏi thăm về tình hình cuộc sống và sức khỏe của cả nhà em, hỏi thăm tình hình học tập của hai chị em chúng em, rồi ông còn căn dặn hai chị em phải chăm học hành và nghe lời bố mẹ. Cũng không kịp cho mẹ và em trả lời, ông giục mau vào nhà thay quần áo và ăn cơm kẻo đi đường xa đói bụng. Bà nội đã chuẩn bị cơm từ lúc nào. Bữa cơm thôn quê không sung túc như thành phố nhưng luôn ấm áp nghĩa tình. Ông luôn gắp thức ăn vào chén em và mẹ. Bữa ăn diễn ra thật đầm ấm. Sau bữa ăn, ông kêu em đến bên giường và hỏi thăm đủ điều.
Em sà vào lòng ông mà trong lòng thấy ấm áp lạ thường.
Bà ngoại là người rất yêu em. Hàng năm, em thường về Hưng Yên thăm ngoại. Mỗi khi em về, ngoại mừng lắm, ngoại thường xoa đầu và khen em chóng lớn.
Ngoại thường để dành cho em những của ngon vật lạ, ngoại cũng biết em rất thích ăn bưởi. Mặc dù mùa bưởi đã qua, nhưng bao giờ ngoại cũng để lại những trái bưởi to và nặng cho em. Ngoại lấy vôi bôi vào đẩu núm bưởi và để dưới gầm chạn. Ngoại nói làm như vậy mới để được lâu.
Những ngày ở bên ngoại em thích lắm vì được ngoại chiều chuộng, tối đến ngoại còn kể chuyện và đọc thơ cho em nghe. Lời nói ấm áp của ngoại như đưa em trở lại thế giới xa xưa của các câu chuyện cổ tích.
Em rất yêu ngoại, em mong sao ngoại được mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi với con cháu.
Trong gia đình, người cưng chiều tôi nhất đó là ông nội. Ông nội tôi tuy đã già, nhưng dáng đi vẫn còn nhanh nhẹn, da dẻ hồng hào, ông tôi trước đây là “bộ đội Cụ Hồ” mà.
Mỗi buổi sáng, tôi thường theo ông lên đồi tập thể dục. Ông múa võ hay lắm và thường dạy võ cho tôi. Ông nói: “Võ thuật này là của Bình Định, người làng mình ai cũng phải biết loại võ thuật này”. Từ ngày tôi tập võ, người tôi mạnh hẳn ra, mỗi bữa tôi ăn được ba bát cơm. Ông còn dạy tôi cách làm một con diều có sáo trúc. Diều ông làm bay rất cao và phát ra những âm thanh êm ả. Tối đến ông thường xem bài vở của tôi, có chỗ nào tôi chưa hiểu ông giảng giải cặn kẽ. Những năm học lớp Một chữ tôi rất xấu, ông đã cầm tay luyện viết cho tôi. Ông động viên tôi: “Phải chịu khó luyện tập, mỗi ngày một chút, nhất định sau này cháu sẽ viết đẹp”. Đúng như lời ông nói chữ tôi mỗi ngày một đẹp lên. Trong học kì một vừa qua, cô giáo đã tuyên dương tôi vì tôi đạt danh hiệu “Người có vở sạch chữ đẹp”.
Thỉnh thoảng ông tôi trở về đơn vị thăm đồng đội, những ngày đi xa về ông thường ôm tôi vào lòng, hôn tới tấp lên má và nói: “Thằng chó con, ông nhớ chó con quá!”. Tôi rất thích cử chỉ âu yếm của ông. Tôi mong ông được sống lâu muôn tuổi để vui vầy với con cháu.
—
Đăng bởi: Blog LuatTreEm
Chuyên mục: Giáo dục