Có là đồ ngu mới không nhìn ra tình cảm của Tịch Ly đối với Quân Thành sâu đậm đến thế
nào. Mà Cố Huệ đương nhiên không phải là kẻ ngu, nếu như không phải Quân Thành đã làm ra chuyện động trời gì, cô tin tưởng Tịch Ly sẽ không chủ động buông tay anh ra trước. Mặc
dù biết hôn nhân không có tình yêu chính là nấm mồ chôn của hạnh phúc, cô cũng hi vọng
bạn mình sẽ sớm tìm được bến đỗ hạnh phúc của riêng mình, nhưng Cổ Huệ vẫn không thể nào thấy chuyện bất bình không ra tay tương trợ, nhất là khi người gặp chuyện lại chính là bạn thân của mình, cho nên cô càng phải ra tay để cho kẻ bạc tình kia nhận được một bài học thích đáng. Tịch Ly lắc lắc đầu, âm thanh nhỏ nhẹ nhìn Cố Huệ nói: “Không có gì đâu, đều là chuyện đã qua rồi. Hai chúng tớ bây giờ đã trở thành người xa lạ” “Thật à, tại sao cậu lại không chịu nói cho tớ biết sớm hơn?”
Nếu biết sớm hơn, Cổ Huệ nhất định sẽ đến nắm đầu tên bậc tình kia mà xoay mòng mòng,
tới lúc nào hắn thấy chóng mặt không biết trời đất gì nữa mới thôi.
“Đi, tớ dẫn cậu đi ăn. Những lúc bực mình như thế này, chỉ có ăn uống mới là phương pháp
giải tỏa tâm trạng tốt nhất. Cậu xem chỉ mới mấy năm không gặp mà cậu gây ra thành dạng gì rồi?”
Tịch Ly vốn định nói là mình chưa có gầy đến thế, nhưng nhìn mắt Cố Huệ như sắp phun ra lửa liền biết điều mà im miệng lại.
Sắp xếp lại đồ đạc thêm một lúc, Cổ Huệ dẫn cô tới một nhà hàng trông vô cùng sang
trọng. Thú thật những nơi sang trọng cô từng đi qua cũng không phải là ít, nhưng nhà hàng
kiểu Nhật này lại thiết kế rất độc đáo, trông vô cùng đặc biệt. Nhân viên dẫn họ lên lầu hai, Cổ Huệ cũng không nhìn menu mà trực tiếp order toàn bộ các món có trong menu. “Này, cậu gọi nhiều như vậy là sợ không đủ cho cả họ ăn đấy à?” Tịch Ly khiếp đảm nhìn độ chịu chi của bạn mình. Cổ Huệ nâng cặp kính mắt đang ghim trên đầu lên, nâng môi vỗ ngực nói: “Cậu nghĩ tớ thiếu chút tiền này sao? Ăn, lát nữa ngoan ngoãn ăn cho tớ. Ăn không đủ, lại
gọi thêm một bàn”
Thức ăn dần dần được đưa lên, trong suốt quá trình nhân viên bày biện món ăn lên, Cổ Huệ
không ngừng đẩy đồ ăn vào bát ép Tịch Ly ăn:
“Thử một chút, xem có hợp khẩu vị không?”
“Món này, món này, còn có món này nữa”
“Mau ăn đi, cậu nhìn tớ làm gì? Nhìn tớ thôi cũng đều có khiến cậu no lên được? Cái này ngon, mau ăn cái này”
Tịch Ly còn chưa động đũa đã được bạn mình gắp cho một bát đầy đủ ăn, cô bất đắc dĩ giơ tay lên, kìm hãm hành động chăm sóc thái quá của cô bạn thân lại: “Được rồi, từ từ thôi. Cậu cũng ăn đi, đừng chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho tớ như vậy? “Được, được, cậu cũng mau ăn đi cho tớ”
LP+
+
Tịch Ly nhìn vào ánh mắt mong chờ sáng như sao của bạn mình, cô chỉ đành thở dài một
hơi rồi gắp một miếng tôm chiên xù cho vào miệng.
“Như thế nào?”
Cố Huệ nuốt nước bọt chờ đáp án từ cô.
“Ừ, rất ngon”
Tịch Ly liểm mép môi, lo lắng trong lòng Cổ Huệ về việc đồ ăn Nhật sẽ không hợp khẩu vị
của cô cũng vì thế mà được gỡ bỏ.
Hai người trò chuyện suốt bữa ăn, đã lâu lắm rồi Tịch Ly mới có được một hôm thoải mái
vui chơi như vậy, tâm tình cô cũng vì vậy mà cảm thấy vô cùng thoải mái.