“Sinh đứa bé ra đi, tôi sẽ tự tay bóp chết nó!” “Quân Thành! Đứa bé là con anh!” “Ha! Con sao? Nhưng tôi nhất định phải ép nó chết theo đứa bé đã mất của tôi và Tịch
Nhuệ!”
Trong một căn biệt thự màu xám trầm, khung cảnh âm u đến nghẹt thở. Bây giờ tuy đang là ban ngày nhưng căn phòng nơi cô ở hoàn toàn không thể lọt vào bất kì một tia nào ánh sáng, thứ phát sáng duy nhất trong đêm tối chỉ có ánh đèn trắng mờ nhạt của căn nhà. “Quân Thành! Anh điên thật rồi! Anh như vậy mà lại muốn giết chết con tôi?”. Tịch Ly như phát điên, trong mắt cô đã hằn lên nhiều tia máu. Cô gào lên đến lạc cả giọng, chỉ mong một chút tức giận từ mình, một chút phản bác từ mình có thể xê dịch một chút
trái tim anh.
Nhưng không, đáp lại cô, Quận Thành chỉ cười. Trong đêm nụ cười ấy như điên cuồng đan xen một tia phẫn hận. “Có điên, cũng là chính cô bức tôi đến điên! Ai bảo cô, hại chết đứa con đầu tiên của tôi và cô ấy?”
Quân Thành dữ tợn nâng cằm cô lên, nếu không phải có chút nương tay mà giảm bớt đi lực đạo thì e rằng xương cằm yếu ớt của cô đã có thể trong tay anh mà vụn nát.
“Nó là em gái tôi!” “Tịch Nhuệ là em gái tôi, tôi có độc ác đến thế nào, cũng sẽ không làm hại tới con bé!”
Cô vùng vẫy cố thoát tay mặt mình khỏi tay anh, nhưng đổi lại chỉ là đớn đau vô độ. Quân Thành không nói thêm đến nửa lời, hất mạnh cô ra rồi bước ra khỏi phòng, từ bên ngoài mà khóa cửa.
Tịch Ly nghe tiếng lách cách của ổ khóa vang lên liền tức tốc chạy đến đập cửa phòng, khao giọng mà gào thét: “Quân Thành! Anh không được giam cầm tôi! Anh không có quyền, không có quyền để
được làm việc đó!”
Cửa phòng khép lại để lại sau lưng anh là một mảng tối bao trùm. Anh không phải không biết cô sợ bóng tối, chỉ là anh từ chối hiểu, từ chối cảm thụ, từ chối tin tưởng cô. Cô đã từng hỏi anh giữa hai người có tồn tại chút tin tưởng nào không, lúc đấy anh đã nói: “Dựa vào quan hệ giữa chúng ta, lấy đâu ra tin tưởng?”.
Tịch Ly sợ hãi ngồi dựa lưng vào cánh cửa bằng gỗ lớn, không ngừng tự tổn thương bản thân. Cô tự dùng móng tay nhọn sắc bấu vào cơ thể mình, mặc cho máu chảy ra. Đau hơn
cả vết thương đang hở miệng kia là trái tim cô cũng đang không ngừng rỉ máu.
Tập Đoàn Quân Thị gần đây công việc luôn rất bận, nhưng sau mỗi giờ tan ca, anh lúc nào
cũng ghé lại nhà cô ấy. Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, anh lại ở bên thúc trực, xoa
dịu đi vết thương lòng vì mất con của Tịch Nhuệ. Chỉ khác rằng đúng lúc đang ân ái say
nồng thì chuông điện thoại liền réo rắt kêu lên, anh lười biếng nhìn dãy số đang nhấp nháy
nhảy trên màn hình điện thoại, âm giọng khàn khàn mở máy lên rồi cất tiếng: “Thím Trương! Hôm nay sao đột nhiên lại gọi điện làm phiền tôi vậy?” Đáp lại anh, âm giọng già nua bên kia không ngừng run rẩy mà lắp bắp: “Thiếu gia, cậu mau chóng về nhà đi. Phu nhân phá cửa nhảy lầu tự tử rồi, bác sĩ nói lần
này thật sự khó lòng mà cứu được nữa rồi!”
“Thím nói cái gì? Ai nhảy lầu tự tử?”
“Thiếu phu nhân… Là thiếu phu nhân! Thiếu gia mau chóng đi tới bệnh viện đi, bác sĩ đã
nói lần này cô ấy khó lòng mà qua nổi!”
Thím Trương ở đầu dây bên kia vừa nói vừa không ngừng khóc nấc, bà thật sự rất thương đứa nhỏ này. Nhưng từ khi cô bước vào Quân Gia, bà biết rất rõ cô chưa từng có lấy đến.